Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Trong đời sống con gái không đơn giản chỉ là cần một chàng trai

Đời có bao nhiêu, sao con gái cứ phải vì một người mà mất nhiều đến thế?
Cuộc đời một đứa con gái chả nhẽ sẽ không có gì khác ngoài tình yêu? Sao sống đến gần đoạn gấp dốc rồi vẫn cứ để một người là – lạ, dửng – dưng chạy tới chạy lui trong tâm trí. Để sáng – trưa – chiều – tối, hôm nay – hôm kia – hôm trước đều phải bận lòng mệt tim, cười buồn, mắt ướt nước.
Lạ chưa, con gái kỳ chưa!
Giữa bao nhiêu người chìa tay, nàng chỉ muốn nắm lấy cái bóng của người đàn ông không bao giờ muốn tiến đến gần nàng nửa bước. Hay giữa vô vàn những yêu đương đang hiển hiện ngang trước mắt, sao nàng phải với tay ngược về quá khứ để làm dịu những bấp bênh?
Để rồi cứ thế chênh vênh, cuộc đời mãi phải chạy theo những người tình không - thuộc về mình và không bao giờ có thể. Để rồi những gì đẹp nhất của mình, nàng đều tự nguyện trao. Sắc đẹp, thanh xuân và niềm tin trinh nguyên không vết xước – tất cả đều mài mòn theo những tháng ngày đặt hy vọng ký gửi vào một người dưng.
Rốt cuộc, những gì con gái cần trong đời chỉ là một chàng trai? Dù cho bản thân có bị quăng quật vào bao tổn thương, buồn đau vẫn thế. Dù đến việc sống cho chính mình cũng bị lãng quên và xem nhẹ. Các nàng vẫn cam tâm?
Rốt cuộc, yêu là gì, mà người thì ích kỷ, người lại sẵn sàng dâng hết quãng đời mình mà không mong đánh đổi để nhận về dù chỉ một thứ nhỏ nhoi. Đời có bao nhiêu, sao phải vì một người mà mất nhiều đến thế?
Để những quãng đời cứ rệu rã đi qua, vì một chữ tình mà bỏ rơi nhiều thứ! Người yêu em nhất, sẽ không bao giờ lạnh nhạt để em hoài phí chính mình vậy đâu em.
Hãy mở mắt, và nhìn những thứ xung quanh. Có bao nhiêu người xem làm đẹp là cho mình trước khi nghĩ đến việc để một chàng trai khác ngắm? Có bao nhiêu người sống cho ước mơ, hoài bão của mình hay ngay lúc bắt đầu đã vạch ra chuyện “lấy chồng” là cái đích?
Em ạ, họ có tầm thường không? Khi tháng tháng năm năm chỉ vùi mình xoay quanh chuyện yêu đương với một cậu trai nào đó? Mà hạnh phúc thì đã đành, đằng này, đâu có được gì đâu?
Thế nên, các nàng ạ. Tình yêu chỉ có một, nhưng người để yêu lại có rất nhiều. Cuộc đời chỉ có một, và tình yêu lại chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Sao phải hoang phí tuổi trẻ, trí tuệ và sắc đẹp của mình, vì những điều – chưa có cũng chả chết ai?
Lạc Hi

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Đừng đi tìm hạnh phúc mà hãy để nó tự tìm tới mình

Nếu hạnh phúc là thứ tìm có thể thấy thì có lẽ con người chẳng phải nếm mùi khổ đau nhiều như vậy nhỉ.
Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia trò trốn tìm thì cuộc sống này liệu có còn thời gian cho yêu thương?
Đừng đi tìm hạnh phúc
Đừng đi tìm hạnh phúc

Vì thế, hãy dừng cuộc tìm kiếm hạnh phúc ấy lại bởi nó không phải là đích đến mà nó là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta, chỉ vì ta quá bận rộn với cuộc sống bộn bề mà ta quên mất nó đấy thôi.

Nếu đến đây mà bạn vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc của mình ở nơi đâu thì tôi chỉ bạn nhé.



Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn đấy.

Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngõ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người.
Nếu bạn chỉ biết than vãn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác thì đừng hỏi "Vì sao tôi không thấy hạnh phúc".
Hãy nói về những yêu thương tốt đẹp, hãy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hãy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quý và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.

Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ.

Chẳng có ai ôm trong lòng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đã làm tổn thương bạn, họ đã phản bội lòng tin và hằn trong lòng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hãy đặt tay lên ngực mình và dặn với chính mình "Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù"
Vì thế, bằng cách này hay cách khác, hãy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính mình một món quà chứ đầy hạnh phúc và an nhiên.
Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện gì nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được thì ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau.

Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao.

Hạnh phúc nằm ở chữ Cho chứ không phải chữ Đòi.

Hãy cho đi những thứ bạn muốn nhận rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những điều mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong dòng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế.

Đừng đòi hỏi điều gì khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều mình muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng.

Vì thế, đừng tự giết cảm xúc của mình chỉ vì những đòi hỏi cho thỏa mãn cảm xúc của bản thân, hãy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này, không để bạn chịu thiệt thòi đâu.

Con đường hạnh phúc


Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ.

Nói theo kiểu dân gian là "cái gì quá cũng không tốt".

Yêu thương quá sinh ra gò bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị tình yêu và cái gì cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tròn vị.

Đừng chạy theo cái gì quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.

Và hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, nó nằm ngay trong trái tim của chính ta, khi bản thân chông chênh mệt mỏi, hãy đặt tay lên tim và tự nỏi "Rồi mọi thứ sẽ ổn".

Khi nối buồn xâm chiếm tâm trí và cô đơn thống trị lấn át hạnh phúc, hãy tìm một khoảng không gian riêng với những bản nhạc ta yêu, những món ăn ta thích và tự nói với lòng "Hết hôm nay thôi nhé, ngày mai ta sẽ lại mỉm cười".

Đừng gắng gượng, hãy đối diện và tìm cách giải tỏa nỗi buồn và mang hạnh phúc quay về.

Hạnh phúc của ta nên tự ta xây lấy, đừng chạy theo người khác để thỏa mãn lòng họ và mang về thứ hạnh phúc ảo sẽ chết theo thời gian.

Theo
Yến Mèo


Nguồn: http://www.goctraitim.vn/2014/02/dung-di-tim-hanh-phuc.html#ixzz313T8RV8v

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Xin mi đừng đến nỗi nhớ ơi ... Nếu đến rồi thì đừng bỏ ta mà đi

Chỉ là, con người cứ cố tình vin vào những lý do có thể đặt tên, để chọn sống trốn tránh với thực tại. Muốn bỏ qua sự thật tàn khốc để sống thoải mái hơn, muốn đánh lừa cảm nhận để không thấy cảm xúc bị bỏ rơi, để bớt phải suy nghĩ.
Tôi không thử được độ sâu của nỗi nhớ, vì chưa bao giờ tôi có thể chạm đến cùng vào nó để xem rốt cục nó dài rộng thế nào. Tôi chưa thử và chưa có dũng khí để thử. Kể cả việc đánh dấu bằng một không gian địa lý rất bao la và rộng lớn, tôi cũng chưa có điều kiện để đặt chân tới.
Chỉ là sau những giấc mơ như rút cạn sức lực mỗi ngày, nước mắt thấm đẫm gối sau một đêm chỉ toàn là những hình ảnh chắp nối, lặp đi lặp lại về một người, thì tôi mới cảm thấy, nỗi nhớ trống hoác như vậy. Khiến người ta cảm thấy cô độc một cách đáng sợ, và còn cảm thấy tuyệt vọng một cách bàng hoàng.
Vì đâu mà chúng ta luôn nhớ nhung một người đến thế?
Ảnh minh họa
Hôm nay tôi vô tình đọc được câu nói của một anh bạn, anh ấy nói về đỉnh Effel, về nỗi nhớ. Chắc là một cô nàng nào đó mà tôi không biết. Và tôi cũng không hiểu cảm giác đứng trên Effel nó sẽ thế nào. Chắc là càng đứng trên cao người ta càng có cảm giác cô độc, vì vậy càng dễ sinh ra nỗi nhớ.
Chưa hẳn cứ nhớ là yêu, nhưng phần lớn, phát sinh ra từ tình yêu. Khi bạn yêu ai, bạn thường nhớ người ấy rất nhiều. Cũng như việc đột nhiên xé toang một vách ngăn trong tim và ùa ra toàn là hình ảnh của một người mà vốn dĩ tưởng là đã chôn vùi trong mớ ký ức nhộn nhạo của tháng ngày qua đi biền biệt ấy.
Ở một góc độ nào đó thì, nỗi nhớ đáng yêu biết bao nhiêu. Vì người ấy đã nói với tôi, chính nỗi nhớ gắn kết những trái tim lại với nhau, để biết được giá trị của sự đồng cảm qua thứ giao tiếp bằng cảm xúc ấy còn nhiều hơn cả những lần gặp gỡ.
Bạn đã từng bao giờ thử cảm giác nhớ một người hay chưa? Thật sự nhớ đến phát điên một người ấy?
Có người nói với tôi, vốn dĩ chẳng cần học cách nhớ, chỉ cần biết cách yêu là sẽ học được cách nhớ. Thế nhưng có mấy ai biết được hết giá trị của nỗi nhớ đâu.
Vì thế, trong muôn nẻo các mối quan hệ, trăm lần xin bạn đừng khước từ nỗi nhớ. Bởi nỗi nhớ không những khiến bạn yêu thương nhiều, còn khiến bạn biết độc lập và mạnh mẽ hơn mỗi khi không có ai bên cạnh.
Một cô bạn hỏi tôi về mối quan hệ đã tan vỡ của cô ấy. Là con người thay đổi hay cảm xúc thay đổi? Vì cô ấy bất chợt tự dưng không còn cảm thấy nhớ nhung tha thiết nữa. Thực ra cũng chỉ là cố chấp, cảm xúc hay con người và cả nỗi nhớ vẫn chỉ nằm trong một khoảng trống trong tim.. Vạn vật bách biến, vũ trụ chuyển dời, làm gì có chuyện con người chịu đứng yên?
Đôi khi, xa cách quá lâu, chỉ cần một cái ôm là đủ ấm cả một chặng đường. Tôi bây giờ không kỳ vọng nhiều, cũng không muốn níu giữ nhiều, chỉ muốn sống thực tế hơn và bớt ảo mộng đi, như thế sẽ không phải chịu những đau thương quá lớn.
Nỗi nhớ ơi, xin mi đừng đến... Nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi!
Nguyễn Quỳnh Cam

Nguồn : Sưu tầm

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

LẶNG YÊU...!


Có hai người rất yêu nhau.
Một ngày nọ họ chia tay.

Chàng trai không buồn. Cô gái cũng chẳng thở than. Họ âm thầm giấu nỗi buồn sau hơi men cay. Nước mắt cứ thế mà rơi... nhạt nhòa trong màn đêm...Cứ như thể họ chưa từng yêu nhau. Cứ như tình yêu của họ chưa từng tồn tại. Cứ như sự chia ly này chính là một lựa chọn hoàn hảo cho tình yêu của họ.
5 tháng sau khi chia tay...
Vào một ngày mưa tầm tã, chàng trai điện thoại cho cô gái.
"Em... có thể gặp anh vào ngày mai không?"
"..."
"Tất nhiên là có!"
Họ gặp nhau vào sinh nhật lần thứ 24 của anh ấy. Và đã bên nhau như một đôi tình nhân. Vào lúc 12 giờ, trước cổng nhà cô gái, anh đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt. Từ đó, họ không bao giờ gặp lại nhau.

Một năm trôi qua, cô vẫn ôm ấp những hoài niệm về mối tình xưa cũ. Anh thì đã trải qua rất nhiều cuộc tình. Cũng vào một ngày mưa tầm tã, anh gọi cho cô, và vẫn là lời đề nghị như xưa, cô vẫn đồng ý. Họ lại bên nhau cả ngày.
Cuối ngày, anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt.

Năm anh 26 tuổi, họ lại tiếp tục gặp nhau vào sinh nhật của anh. Công ty của gia đình anh liên tục nhận được nhiều hợp đồng lớn. Ngày càng có nhiều bóng hồng vây quanh anh. Còn cô, vẫn không cách nào có thể quên được anh. Họ vẫn gặp gỡ và tạm biệt như thường lệ.

Năm anh 27 tuổi, sự nghiệp của anh ngày càng đi lên. Trong mắt của mọi người, anh là vị phó giám đốc trẻ tuổi tài cao. Anh yêu một cô gái xinh đẹp do gia đình giới thiệu. Một tình yêu môn đăng hộ đối. Một đám cưới đã được định sẵn trong tương lai. Anh khoe với cô điều đó trong ngày sinh nhật thứ 27. Cô vẫn cười nhạt và chúc mừng anh. Cô đã từ chối rất nhiều người đàn ông, chỉ vì cô còn yêu anh.
Đêm đó, sau khi chia tay anh ở trước cổng nhà, cô đã khóc hết cả nước mắt.




Cứ mỗi năm trôi qua, họ lại âm thầm gặp nhau vào ngày sinh nhật của anh. Dù đã có một người vợ tương lai, anh vẫn luôn muốn cô là người ở cạnh mình vào ngày sinh nhật. Anh không bao giờ hỏi cô đã có tình yêu mới hay chưa. Bởi anh biết dù có thế nào, có ở bên ai, cô sẽ vẫn luôn hướng về anh, anh thấy điều đó trong đôi mắt của cô. Một ngày không bao giờ đủ để hai người kể hết về cuộc sống 1 năm của mình. Anh thường là người kể, và cô thường là người nghe. Cô chỉ im lặng chăm chú lắng nghe từng lời người đàn ông mà mình yêu tha thiết kể ra.

Một thời gian sau, anh có người yêu mới, vẫn là một cô gái môn đăng hộ đối. Anh kể cho cô nghe điều này vào lần sinh nhật thứ 29 của mình.Cô vẫn chỉ cười nhạt và chúc mừng.
Trước khi tạm biệt anh, cô yêu cầu anh hãy ôm cô thật chặt, như ngày xưa anh đã từng ôm cô. Nhìn dáng dấp nhỏ bé quay lưng đi trong màn đêm, trong lòng anh dâng lên một cảm giác xót xa. Trước đây, anh đã từng ôm cô trong vòng tay, hứa sẽ không bao giờ buông tay cô, cho đến ngày cô buông tay anh. Nhưng cái thói trăng hoa đã ăn sâu vào máu thịt của anh, hết lần này đến lần khác, anh làm tổn thương cô. Cô có thể vì anh mà chịu đau, nhưng cô không biết mình có thể chịu được đến bao giờ. Cuối cùng, cô quyết định giữ chút kiêu hãnh còn sót lại.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, lí do anh muốn gặp cô vào sinh nhật là chỉ để làm cô đau khổ. Anh muốn cho cô thấy mình đã thành công và hạnh phúc như thế nào. Và cũng vì anh không thể quên cô. Nhưng có lẽ tình yêu đó quá nhỏ bé so với cái tôi và sự ích kỉ trong anh.
Trước ngày sinh nhật tuổi 30 của anh, anh dẫn cô người yêu đi chọn nhẫn cưới. Nhìn những chiếc nhẫn sang trọng sau lớp tủ kính giăng đèn sáng lóa, anh lại chùn lòng. Cô từng nói với anh rằng, cô không thích làm người yêu, cô chỉ thích làm vợ. Bởi, làm vợ thì có thể giữ chặt được anh hơn. Cô còn nói đùa, nếu muốn cưới được cô về, anh nhất định phải cầu hôn bằng một chiếc nhẫn thật đắt tiền.

Sinh nhật lần thứ 30, họ lại gặp nhau. Anh không muốn họ phải âm thầm gặp gỡ nhau như thế này nữa. Anh quyết định sẽ cầu hôn cô, người con gái đã đợi anh, dõi theo anh suối 6 năm trời. Anh biết là anh yêu cô. Anh biết là cô cũng yêu anh. Anh không muốn bản thân phải hối hận.
"Minh à, anh biết là em sẽ rất bất ngờ... em có đồng ý làm vợ anh không?"
Cô bất ngờ nhìn anh, rồi lặng lẽ đặt bàn tay mình đặt lên mặt bàn, một chiếc nhẫn bạch kim lóe sáng ở ngón áp út. Cả hai đều im lặng một hồi lâu. Lẽ ra anh sẽ cảm thấy rất tức giận, cảm thấy bị mất mặt nhưng tất cả những gì trong anh giờ đây chỉ là sự xót xa. Sự đau khổ đã lớn hơn lòng kiêu hãnh.
" Anh biết không, em có thể rất yêu anh, có thể vì anh mà làm tất cả nhưng em sẽ không bao giờ làm vợ anh. Anh yêu bản thân mình hơn em, thì em cũng có quyền yêu bản thân em hơn anh. Chính những ngày sinh nhật của anh đã giúp em tìm ra được lối thoát. Em sẽ không để bản thân mình bị anh làm tổn thương nữa. Em có cuộc sống của em. Vì yêu anh mà em đã bỏ qua quá bao nhiêu điều tốt đẹp..."

Chúng ta có thể yêu một người rất sâu đậm, tưởng rằng yêu đến sông cạn núi mòn, nhưng tình yêu rốt cuộc cũng chỉ như trò chơi sổ xố. Nếu may mắn có thể nhận được tấm vé độc đắc, còn không, sẽ chỉ nhận được một tờ giấy vô giá trị, xem như bỏ tiền ra mà chẳng được gì. Điều quan trọng là: dám bỏ tiền ra thì phải dám chấp nhận mất tiền.




Sưu tầm

VÌ ĐÓ LÀ CUỘC SỐNG!


Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc níu giữ một bàn tay và ràng buộc một tâm hồn...Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra Tình Yêu không còn là Điểm Tựa và bên nhau không có nghĩa là Bình Yên.

Sẽ đến lúc bạn nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng. Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.

Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.

Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần!?

Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.

Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà không cảm thấy mất bao giờ? Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất. Gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.

Rồi bạn nhận ra: Mình đã vượt qua...

Cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa. Tự do mơ về những điều đã đến. Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao.

Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.

Cho bạn, cho tôi, cho tất cả mọi người.

Sưu tầm