Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

Tình đầu thường dang dở...


Ngày trước cứ hay nghe mọi người bảo "Tình đầu thường dang dở..." nhưng em không tin vì hồi ấy em vẫn đang hạnh phúc bên tình đầu là anh. Cho đến tận sau này, khi mình đã chia tay thì em mới xót xa tự nhủ với lòng mình "Ừ có lẽ vì là tình đầu nên đành dang dở..."

Tình đầu đẹp trong trẻo và dịu dàng. Những cái ôm thật chặt, những cái nắm tay ấm áp, nụ hôn vụng dại mà ngọt ngào, ánh nhìn dịu dàng trao nhau... Tất cả thật đẹp, thật ngọt và phải chăng vì đẹp quá nên mới dang dở? Dang dở để trong kí ức mỗi người tình đầu sẽ còn mãi, làm người ta nhớ mãi không quên những ngày hạnh phúc trong trẻo nhất.

Phải chăng tình đầu dang dở là để những mối tình đến sau được trọn vẹn? Tình đầu còn nhiều vụng dại, ta có lúc vô tâm làm tổn thương người kia thật nhiều.Bản lĩnh chưa đủ để rồi buông tay cho tình chảy trôi. Cuộc sống cuốn đi những ngọt ngào ban đầu để trơ lại ta với thực tại khắc nghiệt. Thấy mình nhỏ bé yếu đuối không còn đủ sức chống chọi để rồi tình đầu cứ thế qua đi. Những bài học xót xa ở lại nhắc nhở những lần yêu sau này.

Tình đầu dang dở dạy em phải biết yêu thương mình thật nhiều. Vì có yêu mình thì em mới có thể yêu thương một ai đó khác. Em không yêu em thì sao em biết cách trân trọng một người, trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ kia.

Tình đầu qua nhanh với bao ước mơ dự định ấp ủ còn lưng chừng đó. Bao kế hoạch chỉ còn mình em với nỗi cô đơn đồng hành. Những đêm dài không ngủ trằn trọc nhỚ ai đó tha thiết. Những lúc muốn ào lên khóc nứcc nở. Nhưng không sao đâu. Em sẽ mạnh mẽ và vượt qua tất cả, nhận ra vẫn còn rất nhiều điều tươi đẹp đang đợi em ngoài kia.

Tình đầu dang dở. Như cây mới kịp ra hoa rực rỡ mà chưa cho được trái ngọt lành. Nhưng có sao đâu khi ta đã thấy hoa nở và tỏa hương ngọt ngào. Vậy cũng đủ làm bản thân tin vào một điều kì diệu gọi tên tình yêu. Để yêu trọn vẹn nhất và tự hào vì tình yêu nhỏ bé của mình.

Cứ như thế đi qua nhữn tháng ngày tuổi trẻ với mối tình đầu dang dở...Sẽ có một ngày em nhận ra tình đầu dạy em nhiều lắm. Dù mối tình đi qua để lại trong lòng mỗi người một vết sẹo nhưng hơn cả nó dạy em yêu, dạy em trưởng thành và tin vào tình yêu, tin vào chính mình...

Thank you my first love
Proud of love...
Believe in love...
Never forget...

Sưu tầm
 

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Con xin lỗi cha rất nhiều

Càng lớn, tôi càng thấm thía những lời dạy của ông cha: “Không thầy đố mày làm nên” “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy…”
1398655489-thay-oi-con-xin-loi
Cấp 3, tôi có một người thầy dạy Lý, tôi xin lỗi, xa trường đã lâu, tên thầy thực sự tôi không thể nhớ. Nhưng dáng vẻ của thầy, buổi học hôm đó lẫn sự hối hận, mãi mãi tôi không bao giờ quên.
Thầy nhỏ con, và hiền lắm, hiền đến mức bị chúng tôi bắt nạt, không tôn trọng và vô lễ, thầy biết, tôi chắc là thầy biết, vậy mà thầy vẫn dạy, vẫn cười, vẫn cho chúng tôi gỡ điểm, vẫn để chúng tôi bắt nạt. Và sự hỗn láo của tôi lên đến đỉnh điểm vào buổi học hôm đó, những buổi học cuối cùng đời học sinh, cũng là những buổi dạy cuối trước khi thầy nghỉ hưu, khi thầy đang viết bảng, tôi và vài đứa bạn đã ném phấn vào thầy, và coi đó là trò tiêu khiển, mua vui cho cả lớp, và lần đó, nước mắt thầy đã rơi, lần đầu tiên thầy đã mắng.
Lý do để ghét thầy cô? Có hàng trăm hàng ngàn lý do. Khi trưởng thành hơn tôi nhận ra, tất cả chỉ là sự giả dối, tự huyễn hoặc bản thân hèn nhát và trốn chạy. Không. Tất cả là ở mình, do mình. Học tốt hay dở, không phải lỗi ở thầy cô. Nhưng tiếc rằng một thời gian khá lâu, tôi đã đổ lỗi cho những con người vĩ đại và nghĩ mình luôn là nạn nhân cần được thương hại. Để giờ đây khi nhận ra, đã quá trễ để gặp thầy và nói: “Em xin lỗi.”
Hãy bỏ qua những vấn nạn mà chỉ là hệ luỵ của hàng loạt bước đi sai lầm của cả một hệ thống lẫn lãnh đạo trong nhiều thập kỷ, một lần, hãy nhìn lại chính mình. Chúng ta, ai cũng đã, đang và sẽ có cơ hội thuyết trình trước đám đông. Và khi đó, bạn sẽ hiểu cảm giác của thầy cô trên bục giảng. Cái cảm giác sợ hãi khi thấy dưới hàng ghế khán giả đang có một bóng hình thân quen, với nụ cười nhếch mép đang chế giễu và chê bai bạn, người hiện tại, đang đứng trên bục và nói. Thật đáng sợ, phải không? Rất áp lực và căng thẳng. Cái cảm giác nói mà không ai nghe thật sự đâu dễ nuốt? Có người bị chê bai một lần mà đâm ra sợ hãi cả đời, vậy mà thầy cô, đã vì ai sợ mà bỏ chúng ta?
Chúng ta chê thầy cô không đủ trình độ lẫn kiến thức? Đúng, so với nước ngoài thì là vậy, nhưng bạn à, đem ao so với biển thì có khập khiễng quá không? Nhìn đi nhìn lại, ta nên thấy một điều chính thầy cô cũng chỉ được học đến thế, nên kiến thức cô thầy truyền cho ta cũng chỉ có vậy. Nếu muốn hơn, thầy cô đều biết phải học nữa, học tiếp và học nhiều nữa, nhưng nếu vậy, ai cho các thầy cô tiền ăn, tiền tiêu, tiền học? Ai gánh giùm thầy cô nỗi lo toan cơm áo gạo tiền? Một ngày có 24 giờ thôi, mình học về, ba mẹ nấu cơm nấu nước, chỉ việc ăn rồi học, còn thầy cô? Dạy về lại lo toan công việc gia đình, con cái, rồi soạn giáo án, chấm bài, làm báo cáo, lo các hoạt động chung của trường, việc nội ngoại và xã hội. Còn đâu thời gian mà thở chứ đừng nói thảnh thơi đầu óc để học thêm.
Mỗi lần nước ta cải cách giáo dục, thay đổi sách giáo khoa, ảnh hưởng đến mỗi chúng ta ư? Không, chính các thầy các cô cũng lo sốt vó, áp lực phải thay đổi hoàn toàn chương trình, nâng cao trình độ để kịp truyền đạt kiến thức cho học sinh, rồi phải thoả mãn bệnh thành tích mãn tính kinh niên của xã hội, rồi áp lực từ sếp và ngay từ chính đồng nghiệp đồng môn, tiền môn, hậu môn, áp lực từ già trẻ lớn bé, các bậc phụ huynh và ngay chính trong gia đình họ tộc. Với rất nhiều gánh nặng, trách nhiệm dồn lên vai, vậy mà thầy cô vẫn gánh.
Kể sơ sơ như vậy thì liệu chúng ta có xứng đáng để chê trách những người thầy không? Tất nhiên đừng để vài con sâu làm rầu nồi canh, còn chuyện cái tâm nghề nghiệp, nói thật, tâm ai cũng có, nhưng giữ được tâm, thì ít nhất cũng phải có lương đủ cho một mâm cơm tử tế. Bạn học được khi đói không? Tôi nghĩ thầy cô cũng vậy.
Tôi là kẻ vô ơn, và giờ nhận ra, muốn sửa sai, nói lời xin lỗi, đã quá muộn màng. Vậy nên, xin đừng như tôi. Ở đời, thật may mắn khi có một người thầy.
Mọi chuyện đều ở mình quyết định, do mình lựa chọn, không ai có thể bắt bạn làm gì nếu bạn không đồng ý. Mất rất nhiều thời gian để tôi nhận ra điều đó, nên bạn à, đừng hoang phí thời gian như tôi.

Nguồn : http://yume.vn/news/cam-xuc/tam-su/thay-oi-con-xin-loi-35AA78EB.htm

Câu chuyện tình của tôi chỉ toàn những điều xót xa

Cô bé ấy, một cô bé không lấy gì là nổi bật: nhỏ bé, thấp và có đôi chân ngắn. Nhưng ngược lại cô ấy lại có một tâm hồn trong sáng, đáng yêu, thật thà, thuần khiết. Cô bé lại vô cùng bướng bỉnh, cứng đầu, nói hoài nói mãi mà chẳng chịu nghe lời. Cô rất dễ bị bệnh nhưng lại không bao giờ biết tự chăm sóc mình hết. Cô bé là một người bạn tốt, có thể bỏ hết mọi việc mình đang làm chỉ để nghe những lời than thở của nhỏ bạn, có thể thức tới 3h sáng chỉ để giúp bạn cô hoàn thành bài thuyết trình ngày hôm sau mặc dù chắn chắn rằng sáng mai cô sẽ dậy trễ và đi học muộn. Cô là người rất biết lắng nghe, có thể kiên nhẫn ngồi hàng giờ để nghe tâm sự của những người bạn, những người mà cô yêu thương nhất, nhưng lại tự trách mình vô dụng vì không biết an ủi người khác khi người khác buồn, lại không biết khuyên bảo ra sao, nói thế nào có thể được sau khi bạn cô tâm sự.
Câu chuyện tình yêu của tôi
Tinh yeu cua toi
Cô lại rất là ngây ngốc, cô thích một chàng trai rất lâu mà chả dám nói, cứ đứng từ xa nhìn về phía anh, vui khi anh vui, buồn khi anh buồn và tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành cây. Cô không biết cách bộc lộ tình cảm cảm xúc của mình. Yêu đấy, thích đấy, buồn đấy, giận đấy, nhưng những cảm xúc đó cô luôn giấu thật kín vào bên trong, ngay trong trái tim nhỏ bé của mình, không muốn cho mọi người thấy. Chỉ có những người quen biết cô đủ lâu mới có thể nhận thấy điều đó trong ánh mắt của cô, trong những hành động mà cô làm. Cho đến một ngày cô bé đã lấy hết can đảm để nói chuyện với anh, khỏi phải nói lúc đó cô bé vui sướng đến cỡ nào, lo lắng hồi hộp ra sao, tim mà cứ muốn nhảy ra ngoài, cả người lạnh toát run cầm cập. Kể từ ngày hôm đó, cô nói chuyện với anh rất nhiều, cô lắng nghe nhiều chuyện trên trời dưới đất của anh, lại kể cho anh ta nghe những chuyện ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu, cô khiến cho anh bật cười trước vẻ ngây ngốc dễ thương của cô. 

Cô bé ẩm ương đó cũng sớm nắng chiều mưa lắm, đang cười đấy thôi nhưng rất nhanh lại thu mình về một góc khóc thầm. Mới trước đó còn đang hạnh phúc khi được nói chuyện với người mình thích nhưng khi nghe những đứa bạn khuyên nhủ rằng thích thì thích nhưng đừng hy vọng quá nhiều vào người ta, vì đối với ai người ta cũng như vậy hết. Thế là cô ủ rũ suốt mấy ngày liền, ăn không được bao nhiêu nhưng lại ngốn biết bao cơ ngơi kem vào bụng. Phải rồi khi cô buồn chỉ cần mua cho cô cây kem thôi là hết buồn liền à nhưng sao hôm nay cô buồn lâu thế. Vì sao cô buồn, cô cũng không biết nữa. Đối với cô anh đặc biệt lắm, đặc biệt hơn tất cả những gì cô thấy đặc biệt nhưng đối với anh cô chỉ như bao người khác thôi, có lẽ chính điều đó khiến cô buồn. Bạn bè cứ thế nhìn cô với ánh mắt thương cảm, có đứa còn tức điên lên không muốn cô nói chuyện với anh nữa. Nhưng cô vốn cứng đầu rồi đâu có nghe, cứ đâm đầu vào rồi lại tự mình an ủi, cảm nhận trái tim đau xót. Và anh hình như cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô, anh hỏi cô rất nhiều, động viên cô và còn chở cô đi chơi để đỡ buồn nữa. Anh hỏi cô vì sao cô buồn, cô chỉ cười nhạt và bảo là chuyện bạn bè thôi, cô cãi nhau với bạn, phải nói thế thôi, chẳng lẽ lại nói cô buồn vì anh, cô đâu là gì của anh hết cả. Buồn được một thời gian, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, không buồn nữa, lại bắt đầu cười toe toét ra, người tít cả mắt và lại nhoi nhoi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cô bé ấy đã trở lại, phải có ai nói với cô rằng rất nhớ nụ cười của cô đấy, nụ cười vô tư và hồn nhiên. Cô biết rằng cô không là gì của anh, và cô xem người ta như một người bạn để chia sẻ mọi thứ, và tự nhiên cô hết buồn khi nghĩ đến đó, lại cười khi như chuyện buồn của cô chưa từng tồn tại và lại vô tư nói chuyện với anh.

Trái tim của cô yên ổn được ít lâu thì cái tin xét đánh từ nhỏ bạn cô ập tới. Anh thích cô??? Ban đầu cô chả tin đâu, cứ lắc đầu nguầy nguậy nhưng khi bạn cô nói là chính anh nói thì cô cũng bắt đầu tin đôi chút. Anh vẫn còn tình cảm với người cũ, cần thời gian để xem xét lại tình cảm của mình, anh biết cô thích anh và anh mong cô đừng nói trước, có nói thì để anh tự nói. Cô chả có ý định nói ra đâu, cô xác định rằng việc cô dũng cảm nói chuyện với anh là một bước tiến lớn rồi, cô không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày được nói chuyện với anh, thế là đủ rồi. Không biết nên vui hay nên buồn mà mặt cô vẫn dửng dưng như không chả biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra thì cả người cô nóng ran như người bên, tai mặt ửng đỏ, tim đập phải đến cả trăm độ rít te còn ít. Anh là gì mà khiến cảm xúc của cô thay đổi liên tục thế này, kiểu như anh là người nắm bắt cảm xúc của cô ý, cứ xoay cô mòng mòng theo cảm xúc của anh. Thế là tự dưng cô mất 30k để khao lũ bạn ăn kem trong khi cô chả hiểu cái mô tê gì hết =.=

Câu chuyện tình yêu của tôi 1
Câu chuyện tình yêu của tôi

Tuy không hiểu gì hết nhưng cô vẫn vui và hạnh phúc. Cô chỉ nuốt nổi cái thông tin anh thích cô thôi, còn lại hiểu được gì thì chết liền á. Cái tin đó đến với cô cũng là lúc cô bắt đầu nghỉ Tết. Vui thật đấy nhưng cũng là lúc cô đối diện với biết bao nhiêu công việc nhà trước mặt. Vừa làm việc nhà vừa nói chuyện với anh, nhiêu đó thôi cũng làm tim cô ấm áp lắm rồi. Tết anh đi chơi nhiều lắm, cô chẳng được nói chuyện với anh nhiều đâu, nhưng cô không buồn vì lúc cô cần nhất, anh lại tự vào nói chuyện với cô. Tết cô hay làm quà cho ông bà ngoại nội, năm nay cô đau đầu chưa biết làm gì, anh đã giúp cô. Anh gợi ý những món đồ nên làm và tình nguyện chở cô đi khắp nơi để mua những nguyên liệu cần có. Anh sẵn sàng giúp đỡ cô khi cô hỏi, điều này khiến cô vô cùng biết ơn và cảm thấy hạnh phúc. Vào mồng 1 Tết, cô cùng anh đi chùa cầu an. Cô cầu cho mọi người trong gia đình cô và những người xung quanh cô may mắn và hạnh phúc. Cô không cầu mong gì cho cô, như có được tình cảm của anh, cô nghĩ rằng có anh ở bên cạnh nhân ngày đầu năm như thế này cũng là đủ may mắn và hạnh phúc lắm rồi. 

Sau Tết, khi đi học lại, những cuộc nói chuyện giữa anh và cô trở nên nhạt dần và thưa thớt hơn. Có nhiều lý do trong đó, và có một điều cô linh cảm chắc chắn sẽ xảy ra. Anh bệnh hơn ba ngày, không thể nói chuyện được với cô. Cô thấy tội cho anh và thương anh lắm, anh là kiểu người không chịu nằm một chỗ như thế đâu, chắc hẳn là cực kì khó chịu. Cô chủ động nói chuyện với anh, cô muốn an ủi anh, động viên anh nhưng cô lại không biết cách. Đã bảo là cô không giỏi trong những khoản này mà. Thế là cuộc nói chuyện chóng vánh kết thúc khi anh nói anh mệt và anh đi ngủ. Suốt 2 ngày liên tiếp đó, vì không muốn làm phiền anh, cô không nói chuyện với anh nữa. Nhưng chuỗi ngày đó khiến cô phát điên lên, cô lại nhớ những lúc trò chuyện với anh, chính những lúc đó khiến cô thấy vui và hạnh phúc nhất, không hề cảm thấy buồn chán. Để đỡ cảm thấy buồn chán, cô vẫn lên FB thường xuyên và lướt nf. Cô thấy người cũ của anh đã cắt tóc mái rồi, dịu dàng hơn, nữ tính hơn và còn mặt váy hoa nữa. Trong giây phút đó, cô sợ anh lại thích cô ấy, và hai người sẽ quay lại với nhau, chính cái linh cảm đó, suy nghĩ đó đám ám ảnh cô suốt mấy ngày đến nỗi cô không muốn, không dám nói chuyện với anh. Nói qua người cũ của anh một chút. Cô gái ấy là bạn học chung lớp với cô, người cao ráo, mảnh mai, nước da ngăm đen trái ngược hẳn cô, tính cách cá tính và có phần hơi nam tính một tẹo (chắc phải nhiều tẹo), cô ấy cũng là người rất nhiệt tình, hào phóng và thẳng thắn. Vậy mà giờ đây cô ấy đã lột xác hoàn toàn, nữ tính hơn nhiều, biết tự chăm sóc bản thân hơn. Cô thiết nghĩ ngày trước anh thích cô ấy vì cô ấy cá tính như vậy và giờ nếu anh thích cô ấy lại chắc hẳn là do sự thay đổi đáng bất ngờ này của cô ấy. Ngày trước cô ấy chính là người nói chia tay trước với anh, anh buồn lắm, vẫn thích cô ấy thật nhiều và sẽ chờ đợi cô ấy quay trở lại. 

Và chính những cuộc nói chuyện chóng vánh không đầu không đuôi của cô với anh đã báo hiệu linh cảm của cô sắp trở thành hiện thực. Đúng như thế, hai người đã quay lại với nhau. Không biết ai đề nghị trước, dù cho là cô ấy hay anh thì cũng vì anh thích cô ấy nhiều quá mà thôi. Tình cảm ấy thật sâu đậm và chung thủy khiến cô cảm thấy thật ngưỡng mộ. Cái tin đó đến với cô như sét đánh ngang tai, những đứa bạn cô sau khi biết tin nhất định không cho cô biết, sợ cô lại buồn, lại suy sụp nhưng những ngày nào đó lại tìm đến những cây kem. Thế nhưng vẫn phải nói với cô vì không muốn cố tiếp tục ôm hy vọng nữa, trước sau gì cô cũng sẽ biết thôi. Cô thực sự rất sốc nhưng lại không thể hiện ra ngoài, cô không giỏi thể hiện, cứ thế cô chỉ cười, nhưng lần này lại rất bất thường, cô cười rất nhiều, nhiều hơn bình thường khiến những đứa bạn xung quanh cô nhìn cô với ánh mắt ái ngại. Họ biết hiện giờ cô đang buồn lắm, lại che giấu nỗi buồn đó bằng nụ cười tươi hết sức có thể. Về phần cô, cả đêm hôm đó, cô học hành được gì, chỉ đắm chìm trong những hồi ức đẹp nhưng lại đau. Cô khóc, giọt nước mắt đầu tiên rơi từ mắt bên trái chứng tỏ cô đã phải đau lòng rất nhiều, thế là cô bật khóc ngon lành, trái tim cô đau nhói. Trái tim ấy đã bị tổn thương rất nhiều từ mối tình đầu 4 năm của cô, nhưng giờ nó đã lành, chỉ còn một vết sẹo không đau vậy mà anh, mối tình thứ hai của cô đã cứa vào trái tim cô một vết thương mới, đau đớn hơn và không biết bao giờ mới che lấp được nỗi đau đó đây. Trái tim cô nhỏ bé lắm, chỉ chứa được một người mà thôi, người khác ra đi và người mới sẽ tới nhưng chỉ duy nhất một, nó cũng rất là yếu ớt, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đã khiến nó đau âm ỉ suốt mấy ngày. Cô ngủ thiếp đi trong những dòng nước mắt và cô mơ, cô mơ về những kỷ niệm giữa cô và anh, trái tim lại đau, và khi cô giật mình tỉnh dậy những tưởng đó chỉ là giấc mơ, nỗi đau kia của cô không hề tồn tại nhưng rồi cô vẫn phải đối diện với nó. Cô bé mạnh mẽ lắm, mỏng manh dễ vỡ thế thôi nhưng lại có ý chí sắt đá. Cô nghĩ thông suốt rồi, anh hạnh phúc mà, anh là những người xung quanh cô và bây giờ anh đã cực kỳ may mắn và hạnh phúc, đó chẳng phải là điều cô cầu mong khi đầu năm lên chùa lễ Phật hay sao. 

Cô nhìn anh, tự nhủ thầm rằng: đừng chia tay nữa nha anh, em rất thích cặp đôi của anh và cũng từng giận khi lúc trước nó tan vỡ, giờ thì hãy cố giữ lấy nhau đi anh, vì hai người lạ từng quen lại quay lại với nhau chứng tỏ họ yêu nhau thực sự, hãy cố giữ những gì trong tầm tay mình, đừng để tuột mất để rồi đau khổ mà nuối tiếc. Còn về phần cô, cô tin rằng sẽ có một người thực sự yêu cô sẽ đến tìm cô, việc của cô chỉ cần chờ đợi người đó tới thôi. Vì cô khi yêu đã hai lần đau khổ, cô hiểu cảm giác ấy và sẽ không bao giờ làm cho người bên cạnh cô thực sự yêu cô đau khổ đâu, cảm giác ấy thực sự giống địa ngục mà bất cứ một ai cũng không bao giờ muôn trải qua hết. Với lại xung quanh cô còn có những người thực sự quan tâm đến cô, ở bên cô vô điều kiện, vậy thì cô phải cố gắng vui lên, không nên phụ sự quan tâm, chăm sóc, tin yêu của họ. 


Ký ức về anh cô sẽ cất sâu nó vào một góc trong trái tim mình. Cô không cho phép mình đụng tới những ký ức đó nữa. Nó đẹp thật ấy nhưng cứ đụng vào thì vết thương chưa lành trong trái tim cô lại đau. Cô sẽ đợi người có thể làm lành trái tim mang đầy thương tổn của cô đến, và khi đó cô sẽ mỉm cười nhìn những ký ức đó nhưng là một hồi ức đẹp, một trải nghiệm đáng nhớ cho riêng mình.

Nguồn : http://www.goctraitim.vn/2014/02/cau-chuyen-tinh-cua-toi.html

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Cậu biết không tớ nhớ cậu nhiều lắm

Tớ nhớ cậu, chỉ đơn giản là nỗi nhớ, thế có được không? Có đúng không? Thực sự tớ rất muốn nhắn tin như thế cho cậu nhưng tớ không đủ can đảm và tự tin cậu ạ. Tớ sợ, sợ rằng tớ đang ngộ nhận, sợ rằng sẽ chẳng đi đến đâu và sợ sẽ làm tổn thương cậu, người đã giúp tớ chữa lành vết thương, tưởng rằng như không bao giờ có thể lành.

Tớ nhớ cậu, biết không?
Tớ nhớ cậu, biết không?

Thời gian qua, tớ đã quá vô tâm, quá ích kỉ, tớ chỉ biết đến cảm xúc của mình, khó chịu với nó, hằn học với người với đời, tớ tham lam và nhẫn tâm, coi cậu là thùng rác không đấy cho mọi bực dọc, đau thương của tớ, không để ý rằng tớ đang chuyển giao những nỗi đau của tớ sang cậu. Cuộc đời quá bạc với tớ, và những người cậu thân thiết của tớ, nó làm tớ mất dần đi niềm tin vào cái thứ gọi là tình yêu. Tớ dần trở nên vô cảm, cảm thấy nực cười và chua chat khi ai đó ngỏ lời với mình. Cảm xúc của cậu tớ cố tình bàng quang, nói đúng hơn, tớ không biết nên hiểu và nên tin thế nào cho đúng. Nên tất cả những gì tớ có thể làm là ngây ngô như một đứa cậu vô tâm. Thấy cậu buồn tớ muốn an ủi và động viên cậu không biết rằng nỗi buồn đó khi nguyên do chính là tớ vậy mà tớ trách móc dân dỗi khi cậu không chịu chia sẻ, thay vì an ủi có lẽ tớ đã làm cậu buồn hơn.

Gần đây, những cuộc nói chuyện giữa chúng ta thưa dần đi, sự vô tư hồn nhiên cũng phai dần. Có thể là cố tình lơ nhau, cũng có thể là không muốn nói chuyện với nhau. cậu chắc cũng đã mệt mỏi nhiều và buồn nhiều về tớ có đúng không? Thực sự tớ đã nghĩ như thế này thật tốt, tốt cho cả hai. Là cậu bè bình thường thì không nên nói chuyện quá thường xuyên, quan tâm nhau quá thường xuyên. Đúng vậy, cậu đang làm rất tốt vai trò của một người cậu rồi, tớ cũng phải hoàn thành đúng vai trò cậu của cậu. Mọi thứ diễn ra như đúng mong muốn của tớ, đáng lý ra tớ phải vui, phải hài lòng mới đúng, trớ trêu thay dù có gồng mình cười đùa đến mức nào đi nữa, sau đó tớ lại thấy buồn và tớ nhớ cậu.

Tình yêu giữ kín trong tim
Tình yêu giữ kín trong tim
Tớ nhớ cậu, tớ đã rất sợ khi nhận ra sự thật này, tớ cố gắng cuốn tâm trí mình vào công việc, vào những cuộc vui khác, không dám thức khuya vì sợ sẽ lại nghĩ đến nó, không dám đi cà phê một mình nữa, không dám ở một mình và cũng không dám để đầu óc mông lung thư thái. Tớ sợ cậu à. Nhưng phải làm sao đấy khi nỗi nhớ trong tớ ngày một lớn lên mỗi khi chiếc điện thoại rung tim tớ lại khẽ loạn nhịp dù đã dặn lòng không phải là của cậu. Mỗi khi cậu online tớ lại vội vàng tắt cửa sổ chat mà không để ý rằng khóe mắt đã cay cay từ lúc nào. Tớ là một đứa con gái quá đỗi tầm thường và hèn nhát, cậu xứng đáng với một người con gái tốt hơn tớ rất nhiều. Thời gian trôi đi, mọi thứ sẽ trở thành quá khứ, ở nơi đó liệu trái tim cậu đã bình yên.
Cảm ơn và xin lỗi cậu của tớ.

Nguồn : http://www.goctraitim.vn/2014/01/to-nho-cau-lam-co-biet-khong.html

Thôi kệ ! Chuyện gì rồi cũng sẽ qua

 Jumi ơi, tớ đau đầu lắm, tớ mệt mỏi lắm rồi. Định để kệ cho mọi chuyện tự xảy ra theo ý muốn của nó nhưng biết sao được, tớ ko đành lòng. Ngày nào cũng chỉ biết khóc, cứ nghĩ đến chuyện đấy lại thấy tủi ngay cả khi ăn cơm hay đi ngoài đường đông người cũng thế. Tớ vẫn luôn thắc mắc: tớ có làm gì đâu mak đối xử vs tớ thế. Chẳng ai chịu tin tớ, chẳng ai chịu cảm thông vs towshay dù chỉ một lần đặt mình vào vị trí của tớ để xem tớ đag  nghĩ gì cũng đk! Uk thì tớ sai, tớ cư xử ko đúng, tớ ns xấu người khác cũng đk, tớ không sợ ai ghét cũng chẳng sợ ai chửi mak tớ chỉ sợ mất một người bạn và tớ cũng sợ thái độ của bạn ấy đối vs tớ: luôn phản đối sự có mặt của tớ, luôn khó chịu vs tiếng ns của tớ. Bạn ấy ns gì tớ không cấm đk, nhưng ns mak chẳng thèm biết người khác đag nghĩ gì, có chịu đk không? Ai mak chẳng có lòng tự trọng?Uk thì ''câm'' cũng đk, nhưng bạn ấy luôn ngang ngạnh luôn cho mình là đúng ko chịu thừa nhận khuyết điểm của mình. Uk thì ''ngu'' cũng đk, ngu vì đã từng coi trọng bạn ấy bởi đôi lúc bạn vui tính thật, tớ ngu bởi ns những điều mak không ai thèm nghe. Tớ ns vậy thôi chứ để y' hay không thì tùy. 
   Jumi ơi,giờ thì tớ phải làm gì bây giờ, khóc hoài thì cũng chẳng giải quyết đk vấn đề gì, uổng công ngta coi khinh.Bề ngoài tớ thế thôi chứ tớ hay''huhu'' lắm.Giờ tớ mất 2 người bạn rồi chắc tớ sai thật, sai nặng lắm. Tớ sẽ ''uk'' và chấp nhận tất cả cho wa chuyện. Trước kia, tớ muốn đến lớp lắm nhưng giờ thì thực sự tớ rất hãi, rất sợ chỉ muốn ở nhà thôi. Nhưng đến lớp có những người bạn tốt để tâm sự, sẽ chia tớ vui lắm, cũng vơi phần nào, chỉ có họ ms chịu lắng nghe và hiểu cảm giác của tớ. 
  Ns hết đk những tâm sự trog lòng cũng thoải mái thật. Giờ thì tớ ms biết: mặc kệ người khác ns gì, cười gì cứ ns hết suy nghĩ, ns hết tâm sự thì thấy dễ chịu hơn nhiều.Jumi ak, tớ ổn rồi, mặc dù vẫn không mạnh mẽ đk, vẫn hay khóc ''huhu'' nhưng chỉ một mk thôi. Chỉ có ngồi viết giữa lúc đêm khuya hơn 12h thế này thì tớ ms ngủ đk, ms không nghĩ đến nữa. Chỉ vì hiểu lầm mak chuyện giờ như thế này, nên tớ sẽ rút kinh nghiệm, không ngang bướng nữa, sẽ thay đổi bản thân cả ở 2 thế giới như một người bạn đã góc ý chân thành vs tớ, tớ sẽ không tự ai nữa đâu. Các bạn có tốt, coi tớ là bạn thì ms ns thế thôi.Hifhi`........................ 
   Giờ thì ổn rồi! Tớ cũng có tâm trạng để đi ngủ. Tớ viết mấy dòng ngớ ngẩn này chắc các bạn sẽ cười tớ nhưng cũng chỉ để các bạn hiểu tớ đag nghĩ gì mak thông cảm vs tớ, chứ không bắt ép ai thương hại đâu! 
                                                        _______________________Jumi_______________________________ 
                         Ns như trog phim nhỉ nhưng đây là tâm sự thật của tớ.!!!@@~~~~~ 

nguồn sưu tập : http://blog.zing.vn/jb/dt/ng0k_yeu_hp1998/15605002?from=my

Không gì đẹp hơn mỗi tình đầu

Cứ níu kéo mãi quá khứ thời gian sẽ chê cười đấy. Thế là đủ rồi, đủ để cất đi phiền muộn, đủ để gom góp yêu thương, đủ để sáng lại tâm hồn, đủ để mỗi khi nghĩ lại, nước mắt sẽ thay bằng nụ cười, đủ để cảm thấy vui, thấy nhẹ nhàng, thấy thật hạnh phúc vì đã từng là những điều gì đó rất quan trọng của nhau, tình đầu ạ.
mlog.yan.vn
Tớ biết mình đã ở rất xa ngày ấy, nhưng những gì nó để lại lúc nào cũng nguyên vẹn và say mê, nhẹ nhàng và trong trẻo như một bản nhạc piano vậy.
Hiện tại của tớ vẫn là những buổi chiều đến lớp và rảnh rỗi thì lại lang thang. Mọi thứ vẫn cứ trôi đều như thời gian, Xuân rồi lại Hạ, Thu rồi lại Đông. Nhưng cậu còn nhớ không, cậu đã cười và nói rằng tớ là một người đặc biệt vì cứ đến những khoảnh khắc giao mùa, cơ thể tớ, tâm hồn tớ đều xảy ra những phản ứng rất đặc biệt như chính lúc này đây.
Ngày ấy bên cậu, thời gian bất tận lắm, cảm giác vô bờ lắm. Tớ thực sự không nhớ và cũng không cảm thấy cái giá lạnh của mùa Đông, không phiền phức vì những ngày trời nồm ẩm ướt. Để rồi những năm về sau và hiện tại đây, tớ lại giât mình tự hỏi: "Sao ngày xưa không như thế này". Trước khi tìm ra câu trả lời, tớ thấy kì diệu lắm, như thể tớ đã thực sự rất ngốc nghếch trong khoảng thời gian được ở bên cậu.
Cũng đang là giao mùa đấy tình đầu ạ. Giao mùa sang Hạ nên cây cối bắt đầu trổ lá xanh non, phảng phất trên đường những mùi hương hoa bưởi, hoa sưa nhẹ nhàng mà hoài cổ lắm. Khi ấy, tớ lại tự hỏi: Sao ngày xưa không có những hương thơm như thế này. Những câu hỏi ngu ngơ như vậy, cậu có biết là vì sao không? Là vì khi bên cậu, mọi mùa đều ấm áp, êm đẹp và nhẹ nhàng như nhau. Trong tâm trí tớ lấp đầy hình ảnh và những suy nghĩ về cậu nên chẳng đủ cho thêm một thứ gì nữa cả. Ngồi sau xe đạp của cậu và phiêu du trên khắp những con đường về là một món quà thật trong trẻo mà tình đầu tặng cho tớ. Cảm giác ấy mát mẻ và tươi mới như chính lúc giao mùa này, không biết cậu có cảm nhận như tớ không. Chỉ nhớ rằng khi ấy, những vòng quay xe đạp vẫn rất đều và chậm rãi, tưởng như cứ đi mãi, về tận phía chân trời.
Thế mà cũng đã gần 4 năm rồi đấy. Tất cả chỉ là những hồi tường về một điều gì đó qua. Tớ có thể đoán nơi của cậu cũng đang dần trở nên bộn bề hơn. Sắp đến lúc phải dành nhiều thời gian cho những dự định lớn lao và xa vời hơn, phải lo toan nhiều hơn. Không biết trong cái sự bộn bề ấy, có lúc nào cảm giác của mối tình đầu có thể xoa dịu tâm hồn của cậu như tớ bây giờ không. Tớ còn nhớ rõ tất cả, niềm vui, kí ức đẹp và tất nhiên cả những giận hờn, cả lý do để tớ và cậu mãi mãi trở thành người đầu tiên của nhau, chứ không phải người cuối cùng. Tớ cũng đã nghĩ sẽ không thể đứng dậy được khi không có cánh tay của cậu, không thể bình yên khi không có bờ vai của cậu. Những nỗi đau cũng cứ thế khắc khoải hằng đêm cùng với những kỉ niệm đẹp. Thế nhưng thời gian đã làm cho vết thương lòng tớ nguôi ngoai.
Tớ không phải là người con gái mạnh mẽ, đúng như lời cậu đã nói trước kia, nhưng tớ quyết định rồi, cậu sẽ là tình đầu đẹp nhất của tớ, người tớ sẵn sàng yêu bằng cả trái tim, bất chấp mọi thứ xung quanh và không hề toan tính. Tớ sẽ bỏ lại phía sau những nỗi buồn, nhưng cũng sẽ không quên nó để có thể chắc chắn rằng nó sẽ không lặp lại trong tương lai không xa.Còn niềm vui, tớ sẽ nâng niu, giữ thật chặt và đặt nó vào một góc nhỏ sâu thẳm trong trái tim. Để những lúc như thế này, những khi tâm hồn tớ có thổn thức, ngổn ngang, tớ lại nhớ về nó, như thể được tắm mát thêm vài lần.
Cậu cũng như thế nhé. Chúng mình sẽ thôi những trách móc, thôi những nuối tiếc ấy đi để chuẩn bị cho những điều kì diệu mới hứa hẹn sẽ tuyệt vời hơn, trọn vẹn hơn.
Tình đầu của tớ là như thế đấy, là dở dang nhưng tớ sẽ vui vì sự ngắt quãng đó. Để thỉnh thoảng, tớ lại nhớ, lại muốn trở về những năm tháng ấy trong tâm hồn để được tiếp tục, để được viết tiếp...
Nếu được một lần quay lại, tớ sẽ không ngần ngại mà đồng ý, tớ sẽ mạnh dạn mang câu nói từ hiện tại này gửi đến thanh xuân ngày ấy rằng: Tình đầu ơi, cậu là đẹp nhất.
...
Ninn Sun
Nguồn : http://yume.vn/news/cam-xuc/tam-su/tinh-dau-oi-cau-la-dep-nhat-35AA74EF.htm

Khoảng lặng cuối tuần

Nhưng liệu có phép màu nào đó sẽ đến với em khi chân thành đủ để em được hạnh phúc trong vòng tay anh? Em ngang bướng hi vong và chờ đợi hay là cần thời gian để đi tìm lý lẽ thuyết phục trái tim.
Khi đặt tay viết những dòng này, là trong em đang cồn cào một nỗi nhớ đủ da diết để em biết em vẫn còn yêu anh. Lựa chọn yêu anh nên cuối tuần em làm bạn với trống vắng. Cũng như hôm nay, ngày chủ nhật có mưa, trống vắng nên quá khứ lại tìm về, tất cả tháng ngày đó được sâu thành chuỗi kỉ niệm, kỉ niệm đó em xin nhớ, nhớ cho riêng mình và cất giữ dùm anh.

23 tuổi em bắt đầu một tình yêu, duy nhất và đặc biệt. Đặc biệt từ đối tượng đến thời gian đến cách bày tỏ bằng thư tay đến món quà sinh nhận độc đáo. Ở cái tuổi này, tình yêu không còn con nít nhưng cũng chẳng già nua hờ hững ậm ừ, xem tình yêu là trách nhiệm với bản thân và gia đình. Tình yêu này chính chắn vừa đủ, trẻ con vừa đủ để cảm thấy thi vị. Tình yêu này làm em hạnh phúc và khiến anh nhoẻn miệng cười vui. Thầy à, em yêu anh!

Và em đã mất anh, mất anh từ lúc nói yêu anh! Vì em là người đến sau, là “kẻ thứ 3 – đi trộm nhân duyên, mơ cái quyền đã thuộc về người khác.”

Tháng ngày chồng chéo trôi qua, chỉ còn 2 tháng 3 ngày nữa là tròn 1 năm. Tròn 1 năm, em và những trống vắng - nhung nhớ - mệt mỏi. Em đã phải sống giữa cuộc chiến căng thẳng của cái đầu và trái tim. Lí trí đưa ra những lý do nhưng cảm xúc lắc đầu không chấp nhận. Em tê tái trong những ngày bắt gặp anh nhưng đành chôn chân tại chỗ dõi mắt nhìn bóng hình thân thuộc lướt qua nhanh. Khoảng cách giữa em và anh không xa, những chẳng qua là không thể bước lại gần để thêm một lần lầm lỗi. Em tôn trọng sự từ chối anh dành cho em và sự chọn lựa anh dành cho người ấy. Em không muốn nhưng đó là lựa chọn duy nhất.
Để anh bước ra khỏi trái tim em, không hề nhẹ nhàng, mà có vô vàng những bước ghì đã hằn sâu là nỗi nhớ và niềm đau. Khoảng thời gian qua em cho phép mình ghét anh, ghét kẻ đã vô tình để lại những vết nứt trong trái tim em, nhưng không thể vì cái cách anh chọn để kết thúc tình yêu là tình Thầy - Trò đặc biệt. Anh đã bên em ngay cái phút giây hụt hẫng. Những ngày sau, anh vẫn cạnh em để chữa lành nỗi đau anh mang đến. Anh chưa một lần nói “phiền lắm” với em khi nhận những dòng tin nhắn mà trong cơn say men hay cái cô tịch của đêm khiến em không kiềm lòng được. Anh nhắc em ngủ sớm khi đã quá muộn và chưa out face. Anh còn chiều chuộng khi em mè nheo bảo anh nhắn tin chúc em ngủ ngon. Thậm chí, anh chịu khó trả lời những câu hỏi hóc xương đại loại như “có khi nào thầy nhớ tới học trò không?”

Thiếu một vòng tay ấm nhưng còn đấy những quan tâm giúp em vững vàng đi qua những ngày không anh. Ngày không anh em thỉnh thoảng vẫn viết đôi ba dòng tin nhắn nhưng không gửi, em lao vào công việc, ép mình không có thời gian rỗi, em cố gắng trốn chạy cảm xúc của quá khứ. Ngày không anh, có thể người ta thấy em vẫn bình thường lắm, nhưng tận sâu trong trái tim chỉ mình em biết. Ngày không anh em cho phép yêu thương nhưng không được phép làm tổn thương anh và em ấy, tốn thương tình yêu cả hai dày công vun đắp. Em đi qua những ngày không anh trong khuôn khổ cho phép của riêng mình. Có đôi khi em chạnh lòng khi lỡ là chạm vào những kỉ niệm, em để nước mắt lăn rơi như nguyên lý của nó nhưng em sẽ chạy ào tới đâu đó để gió hông khô những dòng nước mắt thay anh.
Anh đã nói với em tình yêu này không sai, em cũng không sai, chỉ là do duyên phận. Duyên phận, mơ hồ quá không anh? Em đành ngụy biện rằng luật hôn nhân gia đình ở VN còn hạn chế, vì thế nên “anh không thể” yêu hơn một người?

Những cuối tuần trống vắng, tựa như hôm nay, em sẽ... Em sẽ ngồi nghe đi nghe lại bài “Believed – Savatage” mà lần em chống chếnh anh đã up trên wall rồi nhắn tin bảo dành cho em đấy. Em bản lĩnh để ngược hướng yêu anh, em sẽ gạt đi cái tôi của mình để yêu anh theo cách của em – đơn phương yêu người.

Lí trí nhắc em như vậy. Bàn tay gõ lên cảm xúc kìm nén như vậy. Nhưng thật tình trái tim em thầm mong những trống vắng cuối tuần không kéo dài mãi, sẽ có lúc kết thúc trống vắng, với anh hay ai khác thì thư sau em sẽ nói anh hay. Chỉ biết từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc và kéo dài đến hiện tại là em đã-đang yêu anh.

Nhớ anh! Yêu anh! Cảm ơn anh!
Vien Anh
Nguon : http://yume.vn/news/cam-xuc/gui-loi-yeu-thuong/trong-vang-cuoi-tuan-35AA7305.htm

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Nỗi nhớ tràn ngập nơi con tim





Bao lâu rồi tôi thôi không nhớ về bóng hình người? Mẩn mê với mọi thứ xung quanh tôi lạc mất nỗi nhớ xưa cũ, nói đúng hơn tôi cố đè nén nó bằng việc khỏa lấp bởi những thú vui khác.
Lênh đênh trên con đò chở ký ức, tôi thả hồn mình trôi dạt theo làn gió. Gom góp yêu thương để vỗ về người bạn nỗi buồn tri kỉ từng ngày qua. Giá như tôi có thể gom hết được những vụn vặt mảnh tình tôi thả vào dòng chảy của thời gian nhỉ! Tôi muốn rời bỏ những gì thuộc về người trong tâm tưởng. Chỉ một lần này nữa thôi cho tôi được nhìn lại và ngẫm…
Với một số người, họ dễ dàng giải vây nỗi buồn và mang niềm vui đến với người khác nhưng bản thân họ lại không dễ dàng gì vượt qua được vấp váp trong cuộc sống. Có lẽ tôi nằm trong số họ, bởi đâu cũng có bao người tìm tới tôi để trút bỏ gánh nặng lòng, còn mối lo nghĩ trong lòng tôi lại không sao thoát ra được dễ dàng. Một phần có lẽ do trong cuộc đời mình tôi chưa thật sự tìm được một người để cầu cạnh mỗi lần va vấp xảy đến. Ở đời thực đã vậy, trong thế giới ảo tôi càng khép mình hơn. Bề ngoài có vẻ như tôi rất nhiều bạn bè nhưng được ai tri kỉ? Dù qua những con chữ tôi trở nên con người khác – vui vẻ, hòa đồng nhưng thực chất sâu thẳm bên trong là một tôi ngại chia sẻ.
Tôi mãi vẩn vơ với mớ bòng bong trong lòng để rồi lạc nơi lòng phố đông người. Kìa, người người vẫn đưa nhau qua phố còn riêng tôi lặng lẽ bước, bóng mình cô độc in hằn nơi từng dấu chân qua. Đêm, trời lại trở gió lạnh, chiếc áo mỏng tang khiến cơ thể rung lên từng đợt. Nhìn, tôi đặt mình lên chiếc ghế đá nơi công viên ngắm người ta. Từng lượt trai gái sánh bước bên nhau, những nụ cười khúc khích, những câu nói chọc ghẹo đan xen nhau, những hành động ‘nựng’ người yêu,…
Không xa mấy từ chỗ tôi có một cặp đôi hết sức dễ thương, không biết chàng trai đã ghẹo gì mà bị cô gái phồng má liếc xéo, còn chàng trai thì hồn nhiên cười. Nhìn cảnh tượng đó tôi lại nhớ về người. Ngày đó, người cũng cười mãn nguyện như vậy khi trêu ghẹo cô bạn gái. Tôi nhìn theo mà mắt ánh lên nét buồn nhưng trên môi lại nở một nụ cười bởi khi thấy người hạnh phúc tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng. Tôi không quên được những lo lắng tìm cách khiến nàng để ý người hơn. Rồi thì những lúc nhảy cẫng lên mỗi khi tôi và người nghĩ ra được những phương cách chinh phục người ta. Tôi càng không quên được niềm hạnh phúc trào dâng khi người thông báo tin vui ai đó đã nhận lời yêu của người. Người nào hay ẩn sâu dưới nụ cười bên môi tôi chỉ để khỏa lấp đi sự hụt hẫng trong lòng.
Những ngày tháng xưa, tôi cũng có một người bạn rất thân là người. Một ngày trong tôi bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt như có một thứ tình cảm le lói theo chiều hướng lớn dần. Tiếp xúc với người, tôi không thôi cảm nhận tim đôi lúc chậm đi nửa nhịp. Tôi bắt đầu biết đỏ mặt ngượng ngùng khi bị ai đó chọc ghẹo tôi và người giống một cặp đôi, dù trước đó cảm giác trong tôi rất đỗi bình thường.          




Có lẽ tình yêu tôi nó chỉ là chiếc vé đi một chiều khô khốc, hoen úa theo thời gian. Một cuộc tình đơn phương với những niềm vui trên niềm vui người, buồn trên nỗi buồn người. Lặng lẽ song hành cùng người với vỏ bọc là hai chữ bạn bè, tôi dường như đã quen với việc dõi theo bước chân người. Cho tới tận bây giờ khi mà người đã không còn nơi đây tôi vẫn chưa dám thừa nhận.
Nhớ cái ngày cách đây gần 3 năm khi người rời xa tôi đi về phía khoảng trời không. Ngày đó, tôi ngồi nơi công viên quen chờ hết buổi tối nhưng người không tới. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất người lỡ hẹn với tôi. Tôi không biết người cùng gia đình đã dọn đi đâu, tôi cũng không biết đã đi khi nào, chỉ biết chiều ngày hôm sau khi tôi tới nhà trống trơn. Và tôi còn nghe người ta bàn tán ở gần đó tối hôm qua về chuyện một người con trai bị một chiếc xe tông và chết trên đường đi cấp cứu… Tôi không dám nghĩ đó là người, ngụy tạo trong tâm tưởng rằng người chỉ dọn đi nơi khác thôi.
Trời nhá nhem tối, tôi vẫn cố níu kéo giãn thời gian dành cho suy nghĩ về người. Bởi, tôi đã tự hứa với lòng sẽ chỉ ôm đồm ký ức về người lần này nữa thôi. Nhưng, nơi này người ta ngày một đông, khoảng vắng vẻ dành cho suy nghĩ đã không còn nữa. Tôi nhẹ bước rời khỏi nơi từng kỉ niệm này…      


Tác giả : Song Giang

Học cách từ bỏ tìm chốn bình yên

(Gửi tặng 1 người đã cũ)
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu được chân lý của hai chữ Hiểu và Yêu.
Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười chua chát chấp nhận rồi thì cũng phải... từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc nghếch.
Nếu như yêu thương cũng cần phải học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt nghiệp bao giờ.
Bởi vì mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi, ta chỉ là một kẻ ngu ngơ.
Ta học cách từ bỏ, bởi vốn dĩ ta hiểu được điều - mình - thực - sự - mong - muốn là gì.
Ta muốn được bên ngườita muốn có được trái tim của người mãi mãi, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Nhưng điều ta thực sự mong muốn hơn cả là những hạnh phúc của người, những nụ cười của người.
Ta đã từng khao khát việc đem đến cho người hạnh phúc, được chăm lo cho người, nấu cho người một bữa ăn hay mua cho người viên thuốc mỗi khi đau ốm nhưng điều ta cũng mong muốn người nhận được là những điều tốt đẹp hơn thế. Nên ta từ bỏ bởi vì ta biết rằng người sẽ tìm được 1 kẻ mang đến cho người những điều tốt đẹp hơn những điều ta có thể mang đến được cho người.
Ta chua chát nhận ra một chân lý nghe có vẻ sáo rỗng nhưng hoàn toàn đúng rằng: Tình yêu chính là một sự hiến dâng chứ không phải là hưởng thụ.
Và việc từ bỏ đó cũng như là một sự hi sinh, một sự dâng hiến để con đường người được rảnh rang mà chậm bước.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta vẫn biết mình vụng về. Ta không biết cách bày tỏ và trao đi yêu thương, nên đôi khi ta chỉ biết lặng im.
Những gì ta nhận được là ngập tràn hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy khi chạm đến tim người chỉ là một nỗi buồn tới mức ngao ngán.
Ta sợ khi người buồn và ta hiểu sự vụng về của ta, nên ta đành lặng im và để người bước đi.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta vụng về tới mức không hề biết cách cố gắng, không hề biết cách giữ lấy những yêu thương của mình.
Ta chỉ biết cho đi, cho đi một cách dại khờ ngu ngốc.
Điều ta mong muốn chỉ là người hiểu. Và rồi thì người - đã - hiểu... và người ra đi.
Ta phải chấp nhận và từ bỏ. Coi như đó là cách khôn khéo nhất để người có thể cười mỗi khi nghĩ đến ta. Ít nhất trong cuộc đời ta, ta đã làm được cho người một việc tốt đó là buông tay.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta đã chán nản.
Ta chán với việc vùi mình trong nỗi buồn bã để yêu thương, để đắm say trong một sự vô vọng.
Ta vẫn biết rằng người sẽ chẳng bao giờ trở lại, chẳng bao giờ đến bên ta, nắm lấy bàn tay ta mà gạt đi những giọt nước mắt.
Ta chán với những giọt nước mắt ướt gối mỗi đêm, ta chán với những cơn đau thắt ngực.
Và ta chán với việc viết những dòng tin nhắn chẳng bao giờ được gửi. Chán với việc chờ đợi, hi vọng vào những thứ chẳng có thật.
Ta chán với việc chờ đợi, tin vào lời hứa mà người đã hứa lúc còn chưa chia xa.
Lời hứa hẹn cỏn con đó chỉ với ta là quan trọng, còn với người cũng như nước bọt vội vã khô trên môi.
Ta vẫn hiểu rằng người không bao giờ thích hứa hẹn hay buông những lời ngọt ngào. Nhưng người đã hứa và rồi người vẫn thất hứa.
Ta đã muốn tin, ta đã muốn đợi vào dịp kỉ niệm ý nghĩa của chính mình, lời hứa kia người sẽ thực hiện. Nhưng ta đã chán với cái việc tin tưởng.
Ta đã chán tất cả, chán luôn cả tình yêu và chính bản thân mình.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hi vọng nữa. Và bởi vì tất cả. Vì ta mong người được bình yên...