Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Khoảng lặng cuối tuần

Nhưng liệu có phép màu nào đó sẽ đến với em khi chân thành đủ để em được hạnh phúc trong vòng tay anh? Em ngang bướng hi vong và chờ đợi hay là cần thời gian để đi tìm lý lẽ thuyết phục trái tim.
Khi đặt tay viết những dòng này, là trong em đang cồn cào một nỗi nhớ đủ da diết để em biết em vẫn còn yêu anh. Lựa chọn yêu anh nên cuối tuần em làm bạn với trống vắng. Cũng như hôm nay, ngày chủ nhật có mưa, trống vắng nên quá khứ lại tìm về, tất cả tháng ngày đó được sâu thành chuỗi kỉ niệm, kỉ niệm đó em xin nhớ, nhớ cho riêng mình và cất giữ dùm anh.

23 tuổi em bắt đầu một tình yêu, duy nhất và đặc biệt. Đặc biệt từ đối tượng đến thời gian đến cách bày tỏ bằng thư tay đến món quà sinh nhận độc đáo. Ở cái tuổi này, tình yêu không còn con nít nhưng cũng chẳng già nua hờ hững ậm ừ, xem tình yêu là trách nhiệm với bản thân và gia đình. Tình yêu này chính chắn vừa đủ, trẻ con vừa đủ để cảm thấy thi vị. Tình yêu này làm em hạnh phúc và khiến anh nhoẻn miệng cười vui. Thầy à, em yêu anh!

Và em đã mất anh, mất anh từ lúc nói yêu anh! Vì em là người đến sau, là “kẻ thứ 3 – đi trộm nhân duyên, mơ cái quyền đã thuộc về người khác.”

Tháng ngày chồng chéo trôi qua, chỉ còn 2 tháng 3 ngày nữa là tròn 1 năm. Tròn 1 năm, em và những trống vắng - nhung nhớ - mệt mỏi. Em đã phải sống giữa cuộc chiến căng thẳng của cái đầu và trái tim. Lí trí đưa ra những lý do nhưng cảm xúc lắc đầu không chấp nhận. Em tê tái trong những ngày bắt gặp anh nhưng đành chôn chân tại chỗ dõi mắt nhìn bóng hình thân thuộc lướt qua nhanh. Khoảng cách giữa em và anh không xa, những chẳng qua là không thể bước lại gần để thêm một lần lầm lỗi. Em tôn trọng sự từ chối anh dành cho em và sự chọn lựa anh dành cho người ấy. Em không muốn nhưng đó là lựa chọn duy nhất.
Để anh bước ra khỏi trái tim em, không hề nhẹ nhàng, mà có vô vàng những bước ghì đã hằn sâu là nỗi nhớ và niềm đau. Khoảng thời gian qua em cho phép mình ghét anh, ghét kẻ đã vô tình để lại những vết nứt trong trái tim em, nhưng không thể vì cái cách anh chọn để kết thúc tình yêu là tình Thầy - Trò đặc biệt. Anh đã bên em ngay cái phút giây hụt hẫng. Những ngày sau, anh vẫn cạnh em để chữa lành nỗi đau anh mang đến. Anh chưa một lần nói “phiền lắm” với em khi nhận những dòng tin nhắn mà trong cơn say men hay cái cô tịch của đêm khiến em không kiềm lòng được. Anh nhắc em ngủ sớm khi đã quá muộn và chưa out face. Anh còn chiều chuộng khi em mè nheo bảo anh nhắn tin chúc em ngủ ngon. Thậm chí, anh chịu khó trả lời những câu hỏi hóc xương đại loại như “có khi nào thầy nhớ tới học trò không?”

Thiếu một vòng tay ấm nhưng còn đấy những quan tâm giúp em vững vàng đi qua những ngày không anh. Ngày không anh em thỉnh thoảng vẫn viết đôi ba dòng tin nhắn nhưng không gửi, em lao vào công việc, ép mình không có thời gian rỗi, em cố gắng trốn chạy cảm xúc của quá khứ. Ngày không anh, có thể người ta thấy em vẫn bình thường lắm, nhưng tận sâu trong trái tim chỉ mình em biết. Ngày không anh em cho phép yêu thương nhưng không được phép làm tổn thương anh và em ấy, tốn thương tình yêu cả hai dày công vun đắp. Em đi qua những ngày không anh trong khuôn khổ cho phép của riêng mình. Có đôi khi em chạnh lòng khi lỡ là chạm vào những kỉ niệm, em để nước mắt lăn rơi như nguyên lý của nó nhưng em sẽ chạy ào tới đâu đó để gió hông khô những dòng nước mắt thay anh.
Anh đã nói với em tình yêu này không sai, em cũng không sai, chỉ là do duyên phận. Duyên phận, mơ hồ quá không anh? Em đành ngụy biện rằng luật hôn nhân gia đình ở VN còn hạn chế, vì thế nên “anh không thể” yêu hơn một người?

Những cuối tuần trống vắng, tựa như hôm nay, em sẽ... Em sẽ ngồi nghe đi nghe lại bài “Believed – Savatage” mà lần em chống chếnh anh đã up trên wall rồi nhắn tin bảo dành cho em đấy. Em bản lĩnh để ngược hướng yêu anh, em sẽ gạt đi cái tôi của mình để yêu anh theo cách của em – đơn phương yêu người.

Lí trí nhắc em như vậy. Bàn tay gõ lên cảm xúc kìm nén như vậy. Nhưng thật tình trái tim em thầm mong những trống vắng cuối tuần không kéo dài mãi, sẽ có lúc kết thúc trống vắng, với anh hay ai khác thì thư sau em sẽ nói anh hay. Chỉ biết từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc và kéo dài đến hiện tại là em đã-đang yêu anh.

Nhớ anh! Yêu anh! Cảm ơn anh!
Vien Anh
Nguon : http://yume.vn/news/cam-xuc/gui-loi-yeu-thuong/trong-vang-cuoi-tuan-35AA7305.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét