Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Nỗi nhớ tràn ngập nơi con tim





Bao lâu rồi tôi thôi không nhớ về bóng hình người? Mẩn mê với mọi thứ xung quanh tôi lạc mất nỗi nhớ xưa cũ, nói đúng hơn tôi cố đè nén nó bằng việc khỏa lấp bởi những thú vui khác.
Lênh đênh trên con đò chở ký ức, tôi thả hồn mình trôi dạt theo làn gió. Gom góp yêu thương để vỗ về người bạn nỗi buồn tri kỉ từng ngày qua. Giá như tôi có thể gom hết được những vụn vặt mảnh tình tôi thả vào dòng chảy của thời gian nhỉ! Tôi muốn rời bỏ những gì thuộc về người trong tâm tưởng. Chỉ một lần này nữa thôi cho tôi được nhìn lại và ngẫm…
Với một số người, họ dễ dàng giải vây nỗi buồn và mang niềm vui đến với người khác nhưng bản thân họ lại không dễ dàng gì vượt qua được vấp váp trong cuộc sống. Có lẽ tôi nằm trong số họ, bởi đâu cũng có bao người tìm tới tôi để trút bỏ gánh nặng lòng, còn mối lo nghĩ trong lòng tôi lại không sao thoát ra được dễ dàng. Một phần có lẽ do trong cuộc đời mình tôi chưa thật sự tìm được một người để cầu cạnh mỗi lần va vấp xảy đến. Ở đời thực đã vậy, trong thế giới ảo tôi càng khép mình hơn. Bề ngoài có vẻ như tôi rất nhiều bạn bè nhưng được ai tri kỉ? Dù qua những con chữ tôi trở nên con người khác – vui vẻ, hòa đồng nhưng thực chất sâu thẳm bên trong là một tôi ngại chia sẻ.
Tôi mãi vẩn vơ với mớ bòng bong trong lòng để rồi lạc nơi lòng phố đông người. Kìa, người người vẫn đưa nhau qua phố còn riêng tôi lặng lẽ bước, bóng mình cô độc in hằn nơi từng dấu chân qua. Đêm, trời lại trở gió lạnh, chiếc áo mỏng tang khiến cơ thể rung lên từng đợt. Nhìn, tôi đặt mình lên chiếc ghế đá nơi công viên ngắm người ta. Từng lượt trai gái sánh bước bên nhau, những nụ cười khúc khích, những câu nói chọc ghẹo đan xen nhau, những hành động ‘nựng’ người yêu,…
Không xa mấy từ chỗ tôi có một cặp đôi hết sức dễ thương, không biết chàng trai đã ghẹo gì mà bị cô gái phồng má liếc xéo, còn chàng trai thì hồn nhiên cười. Nhìn cảnh tượng đó tôi lại nhớ về người. Ngày đó, người cũng cười mãn nguyện như vậy khi trêu ghẹo cô bạn gái. Tôi nhìn theo mà mắt ánh lên nét buồn nhưng trên môi lại nở một nụ cười bởi khi thấy người hạnh phúc tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng. Tôi không quên được những lo lắng tìm cách khiến nàng để ý người hơn. Rồi thì những lúc nhảy cẫng lên mỗi khi tôi và người nghĩ ra được những phương cách chinh phục người ta. Tôi càng không quên được niềm hạnh phúc trào dâng khi người thông báo tin vui ai đó đã nhận lời yêu của người. Người nào hay ẩn sâu dưới nụ cười bên môi tôi chỉ để khỏa lấp đi sự hụt hẫng trong lòng.
Những ngày tháng xưa, tôi cũng có một người bạn rất thân là người. Một ngày trong tôi bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt như có một thứ tình cảm le lói theo chiều hướng lớn dần. Tiếp xúc với người, tôi không thôi cảm nhận tim đôi lúc chậm đi nửa nhịp. Tôi bắt đầu biết đỏ mặt ngượng ngùng khi bị ai đó chọc ghẹo tôi và người giống một cặp đôi, dù trước đó cảm giác trong tôi rất đỗi bình thường.          




Có lẽ tình yêu tôi nó chỉ là chiếc vé đi một chiều khô khốc, hoen úa theo thời gian. Một cuộc tình đơn phương với những niềm vui trên niềm vui người, buồn trên nỗi buồn người. Lặng lẽ song hành cùng người với vỏ bọc là hai chữ bạn bè, tôi dường như đã quen với việc dõi theo bước chân người. Cho tới tận bây giờ khi mà người đã không còn nơi đây tôi vẫn chưa dám thừa nhận.
Nhớ cái ngày cách đây gần 3 năm khi người rời xa tôi đi về phía khoảng trời không. Ngày đó, tôi ngồi nơi công viên quen chờ hết buổi tối nhưng người không tới. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất người lỡ hẹn với tôi. Tôi không biết người cùng gia đình đã dọn đi đâu, tôi cũng không biết đã đi khi nào, chỉ biết chiều ngày hôm sau khi tôi tới nhà trống trơn. Và tôi còn nghe người ta bàn tán ở gần đó tối hôm qua về chuyện một người con trai bị một chiếc xe tông và chết trên đường đi cấp cứu… Tôi không dám nghĩ đó là người, ngụy tạo trong tâm tưởng rằng người chỉ dọn đi nơi khác thôi.
Trời nhá nhem tối, tôi vẫn cố níu kéo giãn thời gian dành cho suy nghĩ về người. Bởi, tôi đã tự hứa với lòng sẽ chỉ ôm đồm ký ức về người lần này nữa thôi. Nhưng, nơi này người ta ngày một đông, khoảng vắng vẻ dành cho suy nghĩ đã không còn nữa. Tôi nhẹ bước rời khỏi nơi từng kỉ niệm này…      


Tác giả : Song Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét